Hôm nay xem xong Iron Man 3, tôi có viết status trên fanpage HDvnbits rằng:
- Chúng ta tự tạo ra kẻ thù cho chính mình.
- Cứu tổng thống là việc của mấy ông Tướng, còn anh hùng thì chỉ có đi cứu mỹ nhân thôi.
- Hồi Giáo luôn là bình phong tốt để che chắn cho những kẻ khủng bố thực sự nằm trong lòng nước Mỹ.
Và nhiều người nghĩ rằng vậy là phim này chán và có vẻ thất vọng. Nhưng thực tế đó chỉ là nhận xét dớ dẩn nhất để tung hỏa mù với mọi người thôi, chứ thực chất bộ phim đã hoàn toàn làm hài lòng tôi về nhiều mặt, đặc biệt là thể hiện một Tony Stark/Iron Man không mang mặt nạ, không phải là một anh hùng bách chiến bách thắng nữa.
Không giống như hai phần trước, Tony Stark của phần này khá ít khi mặc vào người bộ đồ Iron Man, a đã nâng cấp hệ thống điều khiển trong tâm cũng như biến các bộ giáp của mình thành một dạng tự động điều khiển qua giọng nói, do những chấn thương cũ đã khiến Tony e dè hơn trong việc chính bạn thân mình tham chiến, nhưng cũng chính vì thế mà anh cũng đã cho thấy một cơ thể con người trần trụi dễ dàng bị tổn thương, và cần nhiều sự giúp đỡ.
Bộ phim xuất hiện hai kẻ thù, tuy nhiên nếu ai còn nhớ Iron Man 2 với sự tham gia giúp đỡ của tướng Rhodes do Don Cheadle thủ vai, thì Don Cheadle đóng vai 1 Iron Patriot (Yêu nước sắt!!!!) thứ 2 với bộ đồ Iron Man được sơn bởi ba màu đỏ trắng và xanh, đại diện cho công lý và bảo vệ nhà Trắng. Aldrich Killian có lẽ là một trong những kẻ thù đáng sợ nhất của Iron Man, một nhà khoa học thiên tài trong việc nghiên cứu não bộ đã phát triển một loại virus đặc biệt có thể khiến cơ thể con người tăng sức chịu đựng, và có khả năng biến có thể thành một dạng đặc biệt như dung nham có thể thiêu đốt mọi thứ, do một vài lỗi trong hệ thống gen nên đôi khi những chiến binh được tiêm virus đấy bị phát nổ. Sự không lường trước đấy đã khiến Tony Stark bối rối trong việc tìm ra nguyên nhân và kẻ thù của mình. Kẻ thù mà a đã tự tạo ra, và chính anh đã mang đến tận cửa nhà mình. Chưa bao giờ ta thấy một Iron Man tay chơi, tự tin, mạnh mẽ lại vụn vỡ đến thế. Anh bất lực trong việc bảo vệ vợ mình, anh bất lực trong việc bảo vệ ngôi nhà của mình. Dường như mọi thứ sụp đổ, đến bộ giáp của a cũng kiệt quệ năng lượng chiến đấu, anh chỉ là một gã với da thịt bình thường cần sự giúp đỡ đôi khi thậm chí là từ một đứa trẻ, hay từ một fan hâm mộ cuồng nhiệt Iron man. Nhưng tinh thần của một siêu anh hùng thì không thể mất, đặc biệt là sự lạc quan, hài hước và quyết đoán. Và như cái nhân xét ở đầu bài viết, Iron Man chiến đấu vì gia đình và cuộc sống của mình, còn Iron Patriot thì tất nhiên làm việc còn lại của lòng yêu nước.
Tất nhiên anh hùng thì luôn chiến thắng, có điều cách chiến thắng thế nào mới thực sự quan trọng, giống như mọi hành trình đều đẹp nhất là ở trên đường chứ không phải ở đích đến. đạo diễn Shane Black đã tạo một hành trình vô cùng lý thú cho chúng ta thưởng lãm.
Chính vì đi sâu vào tâm lý của người Sắt, và đi sâu vào cái chất con người của gã siêu anh hùng này, nên bộ phim không có qua nhiều pha hành động, tuy nhiên những màn hành động thì khỏi chê, hoành tráng và phô trương đúng kiểu người Sắt. Shane đã làm theo kiểu tập chung, hành động thì ra hành động, còn lại đã không hành động thì không cần thêm thắt những pha hành động nhỏ nhặt làm gì. Tôi rất ấn tượng với cảnh chiến đấu cuối cùng của phim, khi người Sắt phô trương được sự thông mình tuyệt vời của mình, để biến khiến cho mình không còn phải phụ thuộc hoàn toàn vào bộ giáp nữa, mà bộ giáp trở thành công cụ, một công cụ được sử dụng bởi một tay lành nghề.
Mọi người cố gắng ngồi xem hết credit ở cuối phim nhé, sẽ có vài thứ được tiết lộ .
2 nhận xét:
hay ho :">
hay quá
Đăng nhận xét